Phần đầu của chương năm, cuốn tự
truyện Hiệp Hai, cựu thủ quân của Man Utdkể lại chuyện thương lượng hợp
đồng với các CLB và quyết định chọn Celtic.
Tôi đạp xe xung quanh khu vực gần nhà, cố gắng để duy trì sức khỏe.
Không có ai luyện tập với tôi, tập sút bóng, vặn người và đổi hướng -
những bài tập tôi cần sau chấn thương. Lần đầu tiên tôi tập sút bóng vào
cánh cửa garage. Bên trong garage, đá quả bóng vào cánh cửa. Cảm giác
giống như trở thành một đứa trẻ lần nữa, quay về Mayfield, đá bóng vào
những bức tường. Tôi có một túi đấm bốc trong garage, và cả một sợi dây
thừng, tôi tập nhảy dây. Tôi cũng tập chống đẩy. Đó là những bài tập cơ
bản của môn đấm bốc, tôi tập mọi thứ để cảm thấy khá hơn.
Michael Kennedy gọi, có vài CLB muốn thương lượng hợp đồng. Tôi có
những sự lựa chọn. Nhưng thay vì thấy vui về điều đó, tôi lại nghĩ:
“Mình lại phải bắt đầu mọi thứ lần nữa, quay về nơi bắt đầu”.
Nhưng một phần trong tôi nghĩ: “Một phòng thay đồ mới, mình sẽ học được nhiều thứ khác hơn”.
Nhưng tôi ước mình có thể chơi vài trận làm vốn. Tôi đã không thi đấu
trong năm hay sáu tuần và không thể ra sân cho tới tháng 1 năm sau. Thật
không lý tưởng chút nào. Mọi người ở CLB sẽ nghĩ: “Chúng ta vừa mang về
một tên Maradona khốn kiếp”, bởi những gì tôi đã làm ở United.
Keane chọn Celtic dù đó là nơi trả cho anh mức lương thấp nhất. Với người như anh, tiền không phải là tất cả.
|
Real Madrid đề nghị tôi bản hợp đồng một năm rưỡi. Everton đứng ngay
ngoài bậc thềm nhà tôi, muốn tôi đến với họ. Tôi gặp HLV của họ, David
Moyes, ngay tại nhà ông ấy và tôi bị ấn tượng bởi những gì ông ấy nói.
Bolton cũng đứng trước thềm nhà tôi, tôi cũng đã gặp Sam Allardyce.
Nhưng tôi đến Celtic và nhận 15.000 bảng mỗi tuần. Tôi biết đó là con số
lớn với nhiều người, nhưng tôi từng kiếm được hơn thế rất nhiều. Đó là
một mức cắt giảm thu nhập lớn.
Khi một CLB khoái bạn, HLV nói chung sẽ lừa phỉnh bạn thế này: “Nghe
đây, chúng tôi hạnh phúc nếu được có anh”. Nhưng khi tôi gặp Gordon
Strachan, HLV của Celtic, ở London, tôi gặp ông ta trong nhà của một cổ
đông lớn có tên Dermot Desmond. Và Gordon nói: “Tôi không thực sự lo
lắng lắm về việc cậu có đến hay không đến chỗ chúng tôi. Không có cậu
thì chúng tôi vẫn ổn”.
Nên tôi tự nói với bản thân: “Mẹ kiếp, thế thì mình sẽ ký”.
Tôi nghĩ đó là một trong những lý do tôi đến Celtic - để chứng minh
Gordon sai. Công bằng mà nói thì Gordon hoàn toàn có lý, đội bóng của
ông ta đang chơi tốt ở Giải Scotland và ông ta đã có Neil Lennon ở vị
trí của tôi, và cả Stiliyan Petrov, ông ta có một đội bóng tốt. Tôi
không hề ngồi xuống, tôi gây sốc và nói: “Thể hiện tình yêu với tôi
xem”. Tôi nghĩ: “Được thôi, một trò chơi”. Ông ta nói cho tôi biết là họ
không hề đánh giá tôi thấp, ông ta hơi ngần ngại và tôi cảm thấy ổn vì
điều đó. Tôi cũng có một chút ăn thua với họ, như kiểu: “Ông có thể bỏ
xa đội nhì bảng 15 điểm, nhưng nếu có tôi, con số sẽ là 20, ông cũng sẽ
cần tôi năm tới, khi đá Cúp châu Âu”.
Michael lúc này đi Madrid để thương lượng với Real. Họ cũng đã nói
chuyện với tôi. Butragueno gọi cho tôi. Emilio Butragueno - một danh thủ
lừng lẫy. Michael đã báo trước cho tôi rằng Butragueno sẽ gọi, thế nên
tôi cứ giữ chiếc di động khư khư trong tay. Và - may mắn thay - ông ấy
gọi khi tôi đang ở trong toilet. Ông ấy nói: “Này Roy, chúng tôi sẽ rất
vui nếu có cậu”. Ban lãnh đạo CLB chỉ cần phê duyệt nữa là xong, một thủ
tục thông thường.
Tôi nói: “Được rồi”, nhưng có chút do dự.
Michael nói: “Anh đang làm gì vậy Roy?”.
Real cần thời gian để đóng dấu hợp đồng, chỉ còn vài tuần là đến Giáng sinh và tôi hết kiên nhẫn.
Tôi dĩ nhiên đánh giá cao lời đề nghị của Real hơn. Đó là thử thách hấp
dẫn nhất trước mặt tôi, nhưng tôi đã không chấp nhận nó. Nếu nghĩ kỹ
hơn, tôi nên tự nói với lòng mình: “Đi đi, hãy đến Tây Ban Nha. Sống ở
đó một năm rưỡi và học một thứ tiếng mới, học về một nền văn hóa mới.
Mày cuối cùng có thể thích và thậm chí ở lại nơi đó”.
Tôi đã có một cách tiếp cận tiêu cực, tôi nghĩ, thay vì nói: “Ôi nó
thật tuyệt, một cơ hội trong mơ cho mình”. Nó có thể rất tuyệt với bọn
trẻ. Thời tiết và những buổi tập sẽ cho tôi một cơ hội mới sau cơn bĩ
cực, hai năm chơi bóng nữa, tôi có thể học thêm các kỹ thuật chơi bóng
mới. Nhưng thay vì đó, như thường lệ, tôi lại nhìn về hướng đi sai lầm.
“Nghĩ lại khi mọi thứ đã rồi” là một điều khốn kiếp trong cuộc đời này.
Vào lúc đó, tôi chỉ nghĩ đó là quyết định đúng.
Tôi không muốn đến Tây Ban Nha. Tương tự như những lần khác, có một nỗi
sợ đã ảnh hưởng đến tôi, một nỗi sợ không tên. Và tôi tự an ủi bằng
những cái cớ, gia đình, ngôn ngữ, việc học hành của lũ trẻ. Tôi có thể
tượng tượng ra cảnh tôi đến Madrid và bước vào phòng thay đồ. Tôi phải
bắt đầu lại tất cả, và tôi không có tâm trạng để làm việc đó. Tôi đã có
một sự nghiệp vất vả. Tôi khốn khổ với thể lực của mình.
Thật không tốt khi chơi cho một đội bóng theo kiểu chỉ ra sân và đá.
Khi chơi cho một đội, bạn tạo ảnh hưởng đến họ, tạo ra tầm ảnh hưởng
lớn. Đó là mối lo lắng duy nhất của tôi khi rời United.
Tôi đã 34 tuổi, một cầu thủ kinh nghiệm. Real Madrid có thể muốn một
người để đảm đương nhiệm vụ, đứng ở giữa sân trong một vài trận. Nhưng
tôi muốn đến và tạo ảnh hưởng đến đội bóng. Vâng, đó là Real Madrid.
Nhưng theo tôi, trong bóng đá thì giống nhau cả, bất kể bạn chơi ở cấp
độ nào. Liệu tôi có trở về Cobh Ramblers tuần tới? Không. Vì tôi sẽ
chẳng gây ra ảnh hưởng nào cả. Khi tôi nghe người khác nói: “Tôi chơi
cho United” hay “tôi chơi cho Sheffield Wednesday”, có rất nhiều người
từng đá cho những CLB kiểu thế. Nhưng bạn phải tạo ra ảnh hưởng đến họ.
Ảnh hưởng đến lịch sử của đội bóng, tạo ra một sự tác động. Chỉ vài cầu
thủ đẳng cấp làm được điều đó, Rooney, Ronaldo, Messi hoặc Cantona hay ở
Forest là Stuart Pearce. Những cầu thủ đẳng cấp đều tạo ảnh hưởng theo
cách riêng của họ. Tôi có thể tạo ảnh hưởng đến trận đấu nhờ sự hiện
diện của mình, bằng cách phá lối chơi của đối thủ, đặt bản thân vào đó,
ngay cả trong đường hầm trước khi chúng tôi ra sân. Nhưng tôi đã 34,
từng chơi nhiều trận khó khăn, tiêu tốn thể lực. Tôi từng thấy nhiều lão
tướng chuyển đến CLB mới và mọi thứ không còn hoạt động như cũ.
Thực tế thì, nó không phụ thuộc vào việc tôi nên tới CLB nào. Hãy quên
Madrid, Celtic, Everton, Barca, Inter và lý do để tôi phải đến một trong
những đội bóng ấy. Sự thật là, vào buổi sáng rời United, tình yêu của tôi dành cho bóng đá đã vơi đi một ít. Tất cả các CLB trên thế giới gọi đến cũng không thể khiến tôi có lại cảm giác ấy, cảm giác hài lòng và hô “Nào, chiến thôi”.
Keane (phải) luôn nặng tình với Man Utd, dù phải ra đi theo cách không hề mong muốn. Ảnh: AFP.
|
Tôi nghĩ tôi sẽ tạo được sức ảnh hưởng lớn ở Celtic, lớn hơn là nếu
chơi ở Madrid hay Everton. Thực tâm mà nói, tôi nghĩ mọi thứ ở Celtic sẽ
dễ dàng hơn một chút. Tôi biết họ đang thống trị ở Scotland. “Tôi sẽ
đến Celtic và có lẽ sẽ chơi ở đó trong một hoặc một năm rưỡi nữa”.
Nhưng khi đến đó, tôi vẫn thấy như mình bắt đầu lại tất cả. Cố gắng chứng tỏ rằng những nhận xét của người khác là sai.
Tôi ký hợp đồng với Celtic vào ngày 15/12 dù không thể ra sân cho đến
tháng một. Buổi họp báo công bố hợp đồng rất xôm tụ. Tôi cảm thấy như
thể muốn dập bớt đi bầu không khí này. “Nghe này các cậu, tôi đã 34 tuổi
và cái hông của tôi đang run bần bật đây này”.
Bên ngoài Celtic Park, tôi đeo khăn trên đầu để chụp ảnh lưu niệm.
Hàng trăm người trên bậc thang của sân vận động. Họ thực sự tử tế với
tôi. Họ dành cho tôi sự chào mừng lớn, tất cả mọi người. Và cảm giác
tuyệt vời khi khoác lên mình chiếc áo Celtic, tôi vui vì ở đây, họ đưa
tôi trở lại điều mà tôi đã từng: tận hưởng bóng đá. Tất nhiên, Gordon
Strachan cùng các cộng sự của ông ấy, Garry Pendrey và cả Tommy Burns
cũng có mặt. Một không khí tuyệt vời và thoải mái. Tommy là một gã trai
tốt, Chúa cứu rỗi linh hồn ông ấy (Tommy Burns là huyền thoại của
Celtic, ông mất năm 2008). Nếu tôi đến Madrid, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp
Tommy. John Clark, người phụ trách trang phục, là một thành viên của
Lisbon Lions (biệt danh của đội Celtic vô địch Cúp châu Âu năm 1967 tại
Lisbon), một phần của đội bóng vô địch Cúp châu Âu năm 1967. Người phụ
trách trang phục rất quan trọng, ông ấy là trung tâm của mọi thứ, người
có mối liên kết với tất cả những người khác. Đó phải là người hài hước
và lạc quan. Bạn phải niềm nở khi gặp ông ta vào buổi sáng. Ở một khía
cạnh nào đó, ông ta phản ánh hình ảnh của CLB. Tôi nghĩ Clarkie là người
đã tạo cảm giác mạnh cho tôi hơn ai hết khi tôi đến Celtic. Ông ấy đánh
giá cao những trận đấu của tôi, ông ấy muốn giúp tôi nhiều hơn, nhiều
hơn nữa.
Tôi gặp nhiều người lớn lên ở Celtic.
Cách luyện tập của họ, đặc biệt là khi khởi động, thường là những bài
tập theo vòng, chuyển động hông. Đầu tiên và quan trọng nhất, luôn có
một quả bóng. Nếu có 16 cầu thủ, sẽ có tám người tiếp bóng cho tám người
khác ở giữa sân. Bạn luôn có một quả bóng và thời gian nghỉ là lúc bạn
phải tiếp bóng cho người khác, ném cho ai đó quả bóng khi họ ở giữa sân.
Đó là bài tập tâng bóng lên không bằng má ngoài và má trong bàn chân.
Tất cả lặp lại theo vòng. Tôi khá căng thẳng với những cú tâng bóng và
đó là bài khởi động duy nhất.
Sau bài khởi động, tôi cảm thấy bắt đầu ngấm. Tôi nghĩ: “Đó là những gì
mình làm. Mình đang khốn khổ”. Nhưng thực ra thì tôi thích nó, bắt đầu
cảm nhận quả bóng. Có vài lời trêu chọc vang lên vì vài gã không thể
hoàn thành bài tập. Tôi tận hưởng điều đó nhưng cái hông của tôi thì
không. Tôi đã không tập luyện đúng cách với bóng và các cầu thủ khác
trong hơn hai tháng. Đá bóng vào cửa garage không thể thay thế các bài
tập. Chúng tôi tập trong khoảng một tiếng 15 phút hay một tiếng rưỡi gì
đó, sau đó, tôi cảm thấy không quá tệ. Tất cả đều mới mẻ và mình cần một
ít năng lượng.
Tôi trở lại khách sạn ở Edinburgh. Mọi người khuyên tôi nên ở
Edinburgh, “hãy ở Edinburgh và tránh xa những thứ rắc rối”. CĐV Rangers
hoặc thậm chí CĐV Celtic. Điều đó có lý, tôi muốn sự riêng tư. Nhưng
thực sự thì tôi nên ở Glasgow (sau đó, tôi đã thuê một căn hộ ở vùng
West End của Glasgow và nó ổn). Nhưng dẫu sao thì, tôi đang trên đường
lái xe về khách sạn, đi từ Glasgow mất khoảng một tiếng. Một khách sạn
dễ thương và một căn phòng dễ thương.
Tôi nằm xuống giường và cái hông của tôi, chưa bao giờ tôi thấy đau như
thế. Khốn kiếp, cái hông của tôi đang gào thét. Có lẽ là do buổi khởi
động, buổi tập. Những động tác đó đã gây ra hậu quả, tôi đã không tập
tành đúng cách trong nhiều tháng. Tôi không xoay người, tranh chấp với
các cầu thủ khác trong một thời gian dài. Và có vẻ như việc lấy lại thể
lực là không dễ. Tôi muốn được ra sân sau hai tuần nghỉ và được tham gia
thi đấu.
Tôi nằm đó, nghĩ: “Mình không muốn quay lại. Nhưng mình cần phải làm
thế, buộc phải thế”. Tôi là một cầu thủ có kinh nghiệm, tôi đã chơi hơn
600 trận, tôi có thể đương đầu với bất cứ thứ gì.
Cái hông của tôi đang gào thét, không chỉ đau, nó đang thét lên, “này, ông đã làm gì?”.
Tôi không thể nhúc nhích, tôi tự nhủ: “Mày nên nghỉ thôi, từ bỏ tất cả thôi”.
Nhưng tôi không thể rời đi chỉ sau một ngày. Thử tượng tượng xem nó sẽ
như thế nào. Các CĐV Celtic với khăng quàng và áo đấu, “không, mình phải
tiếp tục làm việc”. Mình có nên đến và nói với họ về vấn đề của cái
hông? Liệu ngày mai nó có khá hơn? Tôi sẽ phải lái xe 45 phút sáng ngày
mai để đến sân tập, có thể là một tiếng, “tốt hơn thì mình nên đi sớm,
mình có thể khó lái xe”.
Đó là lỗi của tôi, chẳng ai bắt tôi phải ở Edinburgh.
Ảnh chế vụ Keane từ chối đến Real, khi đang ở trong toilet.
|
Nhưng cái hông thì… Khốn kiếp. Mình nên quên nó đi. Mình nên dũng cảm
hơn. Thỉnh thoảng thì bạn phải đủ can đảm để nói không. Một người bạn
Ireland từng nói với tôi: “Không: Đó là một câu”. Một trong những điểm
mạnh của tôi khi mới khởi nghiệp là khả năng nói không với người khác.
Tôi phân biệt rất rõ ràng việc không nên làm những chuyện quá sức và xác
định rõ giới hạn công việc.
Đó là một sự xấu hổ. Tôi đã ký hợp đồng, người ta mua áo có tên tôi in
đằng sau. Tôi không muốn khiến bất cứ ai thất vọng. Và cảm giác tôi
không thể chơi bóng nữa lại đến, như cách đây không lâu, ít hơn một năm.
Khi tôi đang ở trong đường hầm sân Highbury, để tâm vào trận đấu khi nó
thậm chí chưa bắt đầu. Giờ đây, tôi đang nằm trên giường trong khách
sạn và nghĩ mình có khi chẳng tập luyện được nữa.
Tôi phải tiếp tục vào ngày mai, dĩ nhiên, phải tiếp tục. Đó là công
việc, tôi cần phải tập luyện. Tôi có trận đấu trong vài tuần nữa.
Thái độ của tôi, xuyên suốt sự nghiệp đó là: “Mày tập thế nào, mày đá
thế ấy. Thế nhưng, tôi phải thích ứng. Tôi nên tập nhẹ. Tôi sẽ không
nhận được được những tràng pháo tay từ buổi tập hôm thứ ba này, sự tán
thưởng sẽ đến vào hôm thứ bảy nếu tôi chơi tốt. Trong phạm trù bóng đá,
tôi không nghĩ mình đã già, nhưng trong phạm trù sức khỏe, tôi nghĩ mình
như thế. Cơ thể tôi đã già. Nhưng tôi vẫn là một gã mới toe trong phòng
thay đồ, cố gắng để gây ấn tượng, bạn phải như thế. Công việc của mỗi
cầu thủ, mỗi ngày khi tập luyện là gây ấn tượng đối với HLV và các trợ
lý. Gordon chưa thấy tôi tập bao giờ, Tommy Burns cũng thế. Họ thấy tôi
thi đấu, nhưng chưa thấy tôi tập bao giờ.
Buổi tập không dễ chút nào. Vì trước khi làm việc ở Celtic, Gordon đã
huấn luyện các đội bóng như Southampton, Coventry, những đội luôn phải
chiến đấu để sống sót. Đội bóng của ông ấy luôn phải làm việc chăm chỉ,
và những bài tập của ông ấy được thiết kế dựa vào điều đó. Tôi thích
chúng. Tôi chỉ ước là mình đối phó với chúng tốt hơn.
Bạn thay đổi ở Celtic Park, tất cả những gì cần làm là chui vào xe và
lái nó đến sân tập. Bây giờ thì khác rồi nhưng hồi tôi chơi bóng thì là
vậy. Thử thách lớn nhất là chúng ta đang ngồi xe ai thế này? Chúng ta
ngồi trong phòng thay đồ.
“Đến lượt ai đây?”.
Bởi vì mỗi khi tập xong, lái xe về nhà, chín trên mười lần như thế trời
mưa, và rồi một đám những gã trai sẽ chui vào xe bạn, người đầy bùn.
Tôi thích điều đó, một chút giễu cợt cho vui.
“Nghe này các cậu, tôi có một chiếc Bentley. Không ai chui vào đó mà còn mang những đôi giày khốn kiếp nhé”.
Tôi bắt đầu làm quen với những gã chui vào xe. Tôi nói chuyện với Dion
Dublin hay Petrov, chúng tôi chỉ ở trong xe cùng nhau năm phút, nhưng
cũng cố chào hỏi qua lại. Tôi giữ chiếc xe của United trong vài tuần đầu
ở đó và tôi mời tất cả mọi người lên xe, mang cả giày.
Tôi kết thúc bằng việc thuê một chiếc xe Golf, để giữ xe của tôi được
sạch, nhưng chủ yếu là để tôi có thể đi vòng vòng Glasgow mà không bị
phát hiện.
Trong khoảng thời gian đó, một vài người quản lý ở Celtic đã đề nghị
không trả lương cho tôi cho đến sau tháng một, bởi tôi thực tế không thi
đấu cho đến sau tháng một.
Tôi nói: “Nhưng tôi đã ký hợp đồng và đang tập luyện. Các người bán áo
có in tên tôi, tôi muốn được trả lương ngay sau khi ký hợp đồng”
Ánh hào quang của nó, ánh hào quang chết giẫm.
Michael đã cầu xin tôi đừng đến Celtic. Anh ấy không vui với quá trình
đàm phán, cái kiểu “cầm lấy hoặc bỏ qua” của họ. Nhưng tôi vẫn nghĩ, nếu
tôi không đến Celtic, tôi có thể sẽ hối tiếc. Họ trả cho tôi số tiền ít
nhất so với các lời đề nghị khác. Tôi đọc ở đâu đó người ta nói tôi
kiếm được 40 hay 50 nghìn một tuần, nhưng Celtic chỉ trả tôi 15 nghìn.
Quyết định của tôi không được thúc đẩy bởi tiền. Tôi sẽ cảm thấy một
chút tội lỗi nếu làm như thế. Khi tôi rời khỏi United, khoản tiền tôi
kiếm được ở đó đã là quá nhiều để làm một việc mà mình yêu thích.
Tôi nhớ, một hai lần gì đó, trong khi phỏng vấn, tôi nói: “Tôi muốn một
ngày nào đó được chơi cho Celtic”. Dù chỉ là câu nói bất chợt, tôi
không muốn làm ngược lại điều mình đã nói. Tôi muốn chống lại Rangers
trong một trận derby Old Firm (một tên khác của derby Glasgow). Vì không
khí, vì cảm giác mạnh và trải nghiệm. Tôi đã từng đấu với Rangers khi
còn chơi cho United, và nó thật kích thích. Tôi nhớ là đã nghĩ: “Nếu
Rangers chơi tốt như thế khi đá với United thì không biết họ sẽ còn làm
được gì nếu đá với Celtic?”. Tôi đã từng đến xem Rangers đá với Celtic
nhiều lần. Đó là một trận đấu lớn. Celtic đã đồng ý đá với United vào
tháng năm, một trận cầu vinh danh tôi. Trận đấu được lên lịch từ trước
khi tôi rời United. Tôi tự hỏi: “Nếu mình không ký với Celtic thì sao
nhỉ? Nó có kỳ quặc lắm không?”.
Nhưng trên hết tất cả những sự suy xét, tôi chỉ nghĩ: “Mình muốn bản
thân thoải mái ở đây, mình muốn đến nơi mình muốn và dẹp mẹ chuyện tiền
bạc đi”. Tôi sẽ không gọi đó là một giấc mơ, nhưng Celtic luôn nằm trong
đầu tôi. Một thứ liên kết gì đó đến Ireland luôn nằm trong đầu tôi, tôi
cảm thấy có một chút trung thành với họ. Khi bạn đưa ra quyết định ảnh
đưởng đến sự nghiệp, bạn sẽ xem xét mọi thứ, những thử thách, gia đình,
địa điểm sinh sống. Nhưng quyết định thì rõ ràng là ích kỷ. Tôi chỉ muốn
đá cho Glasgow Celtic. Celtic là một đội bóng đặc biệt.
-----------------------------------------------------------------------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét